Sau khi trải qua kì thi cuối năm, tôi quyết định sẽ đón ngay chiếc xe chạy vội về nhà, đã gần nửa năm rồi chưa quay về, nhớ nhà một thì nhớ đứa cháu mười, lúc chia xa còn bịn rịn quyến luyến mong ngóng ngày quay về thì hôm nay cái ngày ấy đã đến, ngày tôi chờ đợi mấy tháng nay.
Nhưng sự đời đâu dễ nói là làm, gọi điện về cứ tưởng để báo tin cho gia đình ai ngờ bố lại bảo không nên về vì nhà thì xa, lại đang mùa nắng nóng, tuần chầu giáo xứ cũng đã qua… và hàng loạt những lý do khác nữa, thay vì về nhà thì ở lại đi làm thêm hoặc đi đây đi đó cho biết đó biết đây. Tôi buồn và thất vọng lắm chứ nhưng biết sao giờ, đành vâng lời bố ở lại Sài Gòn chuẩn bị mọi thứ để đương đầu với một tháng hè sắp tới mà tôi nghĩ rằng sẽ rất là cô đơn buồn chán. Đâu ai biết rằng đó lại là một cơ hội cho tôi, là một tuyệt hồng ân mà Thiên Chúa đã thương tình gửi đến với tôi theo cách riêng của Ngài. Hôm đó, sẵn ngay dịp ThiênÂn’F đi Kontum dạy hè, tôi đã vội dành ngay cho mình một chiếc vé, và thật sự là đã không sai lầm.
Là lần đầu trải nghiệm, tôi hồ hởi lắm. Trước lúc đi tôi cũng đã hỏi qua nhiều người, những người mà mấy năm trước đã từng đi, hỏi qua hòng kiếm ít vốn liếng kiến thức trên đó và nếu được thì xin xỏ thêm vài kinh nghiệm. Tôi bắt đầu thấy hồi hộp và háo hức vô cùng, tôi muốn đi vì được nghe kể những chuyện lý thú, sẽ được tiếp xúc chơi đùa với nhiều em nhỏ, tôi sẽ là một ông giáo giảng hằng ngày đứng lớp với những bài toán tự tôi đặt đề, tôi sẽ được học kỹ năng sinh hoạt, quản trò và cách thức tổ chức cắm trại... Tôi lo lắng chuẩn bị mọi thứ, tôi hỏi người này người kia những thứ cần mang theo, những loại đồ dùng cần chuẩn bị, hỏi đi hỏi lại đến mức khiến người ta phát bực, còn tôi, tôi vẫn cứ cười.
Cái ngày xe lăn bánh, ngồi trên xe mà trong lòng nôn nao khó tả. Tới nơi, tuy xa lạ nhưng lại rất bình yên, chúng tôi được ở nơi nhà cha, một vị Linh Mục đáng thương và đáng mến.
Chung một mục tiêu và chí hướng, cùng đồng hành với chúng tôi còn có cả một nhóm sinh viên khác, là những chị sinh viên công giáo dễ thương vui tính đến từ lưu xá Dòng Đức Bà, hai nhóm có cả một tháng trời ăn chung, ngủ chung và làm việc chung, nói đến kỉ niệm thì kể không hết và tình cảm thì đếm không xuể, đành xin phép giữ lại trong lòng, cất giữ cẩn thận vào một vùng đẹp đẽ trong tim.
Một tháng trôi qua nhanh không tưởng, chưa gì đã chuẩn bị khăn gói ra về. Trong khoảng thời gian ngắn ngủi ấy, tôi còn chưa kịp vẽ lại một bức tranh với những ngày nắng nóng hay mưa phùn cùng dắt nhau vào các làng dạy học, những buổi tối quây quần cùng nhau soạn bài hay phân chia công việc, những giờ phút loay hoay chuẩn bị nấu nướng. Và trong đó, tôi xin được chọn những màu đẹp nhất, tươi sáng nhất để vẽ lên vùng giấy tốt nhất những gương mặt thân thương đáng mến bên cạnh những giờ cơm vui vẻ, hạnh phúc tôi chưa từng có được, đó là những phút giây quý giá mà tôi muốn lưu giữ trường tồn rõ nét nhất trong tâm trí cùng đi kèm với một sự trân trọng.
Cái giờ phút chia tay sao mà đáng ghét thế, tôi hết sức buồn rầu và không muốn đối mặt, không muốn đi qua cái cảnh ướt át này, chia tay những con người xa lạ chỉ mới quen được một tháng nay mà sao cảm giác thật khó chịu, nó còn bịn rịn hơn cả khi xa nhà, khi chia tay bố mẹ và những người thân. Dường như đối với những người bạn đường ta thường có xu hướng bộc lộ cảm xúc mãnh liệt hơn là đối với với những người thân. Ngày hôm đó ai cũng vui không nổi, riêng đối với tôi nó còn kinh khủng hơn khi một tháng tiếp theo tôi buộc phải giam mình trong trung tâm giáo dục quốc phòng với những cảnh không tài nào yêu thương cho được. Buồn lại thêm chán, tôi chỉ biết trông chờ thời gian và bày tỏ nỗi lòng qua lối thơ của nhà thơ Thế Lữ:
Gặm một khối căm hờn trong phòng tập
Ta buồn rầu trông ngày tháng dần qua
Khinh lũ người kia ngạo mạn ngẩn ngơ
Giương mắt bé diễu oai linh rừng thẳm
Nay Đăk Jâk tạm biệt về thành phố
Để làm trò lạ mắt suốt ngày trôi
Chịu quy hàng suốt một tháng dài thôi
Với công việc không mấy điều hứng thú.
Ta sống mãi trong tình thương nỗi nhớ
Thuở tung hoành hò hét những ngày qua
Nhớ cảnh ăn cơm, nhảy múa, vui đùa
Với bóng dáng cha hiền, với đàn em nhỏ bé
Với khi hát khúc tình ca cử điệu
Ta bước chân lên, dõng dạc đường hoàng
Lượn tấm thân như sóng cuộn nhịp nhàng
Nhìn xuống nhà thờ với bao ánh mắt
Trong vui sướng mọi người như đã bắt
Là khiến cho các bạn cùng quay theo
Dẫu biết sao đội múa mẫu chưa đều
Giữa chốn đàn em, không ai không nhảy.
Nào đâu những chiều vàng quanh bờ suối
Ta vui đùa lội ngược dòng ham vui
Đâu những ngày mưa chuyển bốn phương ngàn
Ta đội nón vào làng cùng dạy học
Đâu những bình minh cây xanh nắng ngọc
Tiếng chuông reo giấc ngủ ta tưng bừng
Đâu những chiều nhơ nhớp bụi đất rừng
Cùng chúng bạn đi đào măng đủ khắp
Để ta chiếm lấy riêng phần bí mật
Than ôi, những ngày tháng ấy còn đâu.
Nay ta ôm niềm uất hận ngàn thâu
Chán những cảnh không ngày nào thay đổi
Những cảnh ngổn ngang ngày dài mệt lối
Ta không hứng thú nhưng phải tháng trời
Cảnh súng đeo, giả bắn chẳng tiếng cười
Lăn dưới đất những mô gò thấp kém
Dăm động tác bình thường không khó hiểu
Cũng học đòi bắt chước buộc qua môn
Thật khiến thời gian quay chậm không thôi.
Hỡi Đăk Jâk cảnh núi non hùng vĩ
Là nơi những người thương đang ngự trị
Nơi thênh thang ta vùng vẫy ngày qua
Nơi ta mong còn được thấy mỗi ngày
Có biết chăng trong những ngày ngao ngán
Ta đương theo giấc mộng ngàn to lớn
Để hồn ta phảng phất được gần ngươi
Hỡi các làng yêu dấu của ta ơi.
Là thế, nhưng rồi cũng qua một mùa hè.
Hoàng Quốc
26/6/2016
Đăng nhận xét